Thought about love

Tình yêu chân thật ấy là sự hy sinh

Hồi mình còn 20 tuổi, mình nghĩ những chị yêu bộ đội thật dũng cảm. Bởi vì có khi cả tháng gặp nhau có một lần. Tại sao họ lại chịu đựng được nhỉ? Trong họ nhà mình có nhiều cậu đi tàu biển, cả năm về có 2 lần, ấy vậy các mợ vẫn chấp nhận yêu và lấy nhau. Mình cũng đã từng thấy nhiều đôi yêu xa 5-7 năm nhưng vẫn không chia tay. Mình khâm phục và trân trọng những mối quan hệ như vậy.

Đến bây giờ mình mới hiểu tình yêu là sự hy sinh. Nếu yêu người ta sẽ tìm cách, còn không người ta sẽ tìm lý do. Mình cảm nhận một điều rằng, thà yêu và được yêu, còn hơn là bị người ta từ chối. Chấp nhận ở xa một chút, nhưng vẫn hạnh phúc vì mình yêu họ và họ cũng yêu mình. Có người nghĩ nếu yêu mà không được ở gần nhau thì chắc buồn lắm nhỉ. Nhưng biết đâu vì ở xa như vậy nên họ càng yêu và biết trân trọng thời gian ở bên nhau hơn? Thực trạng ngày nay nhiều cặp ly dị là do ở gần nhau chứ đâu phải ở xa nhau đâu?

Ngày nay họ yêu nhau thật lạ, vì nhiều người chỉ nhìn vào vật chất và vẻ bề ngoài mà thôi. Có lẽ mình thích hợp sống ở thời bố mẹ của mình, khi mà những cái nắm tay cũng trở thành điều ngại ngùng. Còn bây giờ họ yêu nhanh quá và đi cũng xa quá, nhưng kết cục lại là chia tay.

Chị mình bảo mình ngây thơ quá (thực ra chị mình hay bảo mình xàm), thời này làm gì còn tình yêu như vậy đâu. Chị khuyên mình hãy lấy một người yêu mình, đừng lấy người mình yêu. Nhưng mình cảm thấy khó khăn trong sự đó, nếu mình không yêu người ta lắm, thì thôi mình thà độc thân còn hơn.

Tình yêu của mình sẽ không bao giờ thay đổi cho đến khi có một người khác thực sự đã khiến mình rung động.