Tản mạn ngày mưa

Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao con người ta phải yêu? Tại sao có người mặc dù chúng ta mới gặp lần đầu lại cảm thấy người đó rất là quen thuộc với mình? Có rất nhiều câu hỏi khiến tôi suy nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Trong một cuốn sách cổ có ghi rằng “Chớ khoe khoang về ngày mai, vì con chẳng biết ngày mai sẽ sanh ra điều gì”. Vậy mà tôi cứ hay lo nghĩ về ngày mai. Hẳn cũng có nhiều người như vậy. Vì tương lai không biết sẽ xảy ra điều gì, nên cứ suy tính đúng sai, thậm chí còn không dám bước ra khỏi vùng an toàn.

Con người không thể sống thiếu tình yêu. Nói đến tình yêu, người ta cứ hay nhắc đến tình yêu nam nữ. Nhưng tình yêu nó rộng hơn thế. Mặc dù tôi biết tình yêu thực sự là gì nhưng lại khó để yêu một cách đúng đắn. “Tình yêu thương hay nhịn nhục, tình yêu thương hay nhân từ, tình yêu thương chẳng ghen tị, chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo, chẳng làm điều trái phép, chẳng kiếm tư lợi, chẳng nghi ngờ sự dữ, chẳng vui về điều không công bình. Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, nín chịu mọi sự”. Thật khó để cho tôi thực tiễn được tất cả điều này, nhưng ít ra tôi đang được rèn luyện từng ngày từng ngày. Tôi nhịn nhục, vì có những điều tôi muốn nói, những điều tôi muốn làm, nhưng tôi bất lực vì không thể tự mình thay đổi được hoàn cảnh. Tôi chịu đựng, vì người tôi yêu không yêu tôi, nhưng tôi vẫn yêu người ấy. Tôi cảm nhận được nỗi đau đớn nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc. Vì tình yêu thực sự là cho đi hơn là nhận lãnh.

Tôi chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài, vật chất, giàu sang hay bất cứ thứ gì về phần xác. Tôi chỉ quan tâm về phần tâm hồn, liệu rằng người tôi yêu có đồng điệu về suy nghĩ và cảm xúc với mình hay không. Nhưng trong thế giới dường như người ta quá quan tâm và lo lắng đến vật chất, tìm ra một người cũng có suy nghĩ như mình càng khó. Tại sao cứ phải quan tâm đến vật chất vậy? Mình yêu nhau là đủ rồi mà?

Hạnh phúc là do chúng ta nắm bắt. Đôi khi vì cái tôi quá lớn khiến tôi bị rào cản trong việc nắm bắt điều ấy. Tôi thật sự kiêu ngạo, vì chỉ nghĩ đến lòng tự trọng của bản thân mình. Tôi sợ hãi, vì tôi cảm thấy mình là cô bé phiền phức. Nhưng biết đâu như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã nói: “Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua.” Vậy nên hãy cứ làm điều mình cảm thấy điều đó là đúng.